Ngày kia, một Thiền sư phải qua sông. Vị Sư bước lên một chiếc đò của một cô lái xinh đẹp.
Cô lái đò không những không lấy tiền mà còn xin được đi theo hầu.
Nhà sư hỏi: “Vì sao?”
Cô lái đò đáp: "Thầy không những nhìn em, mà còn nhìn vào giữa hai chân em, một cách đường đường chính chính, không úp mở, không lén lút. Đấy gọi là an nhiên trực diện với cái thực thể uyên nguyên, chứ không giả điếc không nghe, giả mù không thấy, giả ngu không hiểu. Tâm thức này chỉ thấy ở những bậc đại chân tu đã đạt đến cảnh giới thượng thừa. Nên em bội phần khâm phục, muốn được theo thầy học đạo.”
Nhà sư trầm tư một lúc rồi thong thả đáp: "Quả là ta đã nhìn vào giữa hai chân cô. Ta cứ tưởng tâm mình đã hoàn toàn tĩnh lặng, không ngờ tâm ta lại ba đào nổi sóng. Thế mới biết còn lâu lắm ta mới có thể đạt đến cái cảnh giới thượng thừa mà cô mong đợi. Ta đã phụ lòng cô, thật đáng tiếc!"
Cô lái đò suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng: "Nhưng em... vẫn muốn... theo thầy.
Nhà sư hỏi: “Vì sao?”
Cô lái đò đáp: "Trước em tưởng thầy là bậc chân tu nên xin được theo để học đạo. Nay em biết thầy là kẻ chân tình nên xin được theo để nâng khăn sửa túi."
Nhà sư chắp tay: "Thiện tai! Thiện tai!"
Một thời gian sau, những người thường qua đò không còn thấy cô lái đò nữa mà lại có người đàn ông lái đò… nhìn kỹ ra thì chính là ông Thiền sư ngày nào!